Ai đã đi qua những năm tháng của tuổi trẻ mà chẳng mong trở về một lần - miền quá khứ. Kỷ niệm ùa về, nhẹ nhàng nhưng sâu đậm, ngọt ngào chất chứa bao nỗi nhớ mong. Thấp thoáng ngày xưa và hiện hữu đâu đây mái trường Tiểu học An Dương yêu dấu trong tôi.
Chao ôi! Sao mà yêu đến thế ngôi trường mà tôi đang công tác, nơi có nhiều đồng nghiệp mà tôi kính trọng và yêu quý, vẫn ngày đêm miệt mài, hăng say, cháy hết mình vì sự nghiệp giáo dục. Từng kỉ niệm của miền kí ức bỗng nhiên hiện về nguyên vẹn tôi không bao giờ quên ngày đầu tiên tôi về đây nhận công tác. Tôi bắt gặp những ánh mắt của các cô, các chị, các em đồng nghiệp đầy dịu dàng, đầm ấm và đủ để làm ấm lòng trong những giờ tôi lên lớp. Các cô, các chị, các em đã giúp đỡ và chỉ bảo tôi rất nhiều về chuyên môn, về kiến thức tiểu học. Tất cả đã trở thành hành trang, là nỗi nhớ, là góc trời riêng để tôi biết rằng cuộc đời này thật đẹp khi có các đồng nghiệp vừa hồng, vừa chuyên, luôn sẵn sàng giúp đỡ đồng nghiệp của mình.
Tôi vẫn nhớ tiết dự giờ đầu tiên, mọi người dự giờ tôi, tiết dạy diễn ra chưa được thành công, vẫn còn nhiều khiếm khuyết. Nhưng nhờ mọi người góp ý chân thành, chỉ bảo những ưu điểm, khuyết điểm trong tiết dạy. Tôi đã tiếp nhận ý kiến và thầm cảm ơn các đồng nghiệp của mình rất nhiều đã góp ý để cho bài dạy của tôi hoàn thiện hơn. Tôi đã tự hứa với bản thân mình là phải cần cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa trong những giờ lên lớp tiếp theo để không mong mỏi sự kì vọng của Ban giám hiệu và đồng nghiệp.
Dù năm tháng có trôi đi, nhưng những kỉ niệm về mái trường trong tôi không bao giờ phai nhạt. Trường tôi đó, nơi có các đồng nghiệp của tôi vẫn ngày đêm cháy hết mình vì công việc. Điều mà tôi muốn nói với tất cả mọi người- Tôi yêu trường của tôi.
Vũ Thúy Bình